(Thethaovanhoa.vn) - Sáng, đi tập.
Tôi vẫn giữ lịch tập buổi sáng đều đặn bên một chỗ bên bờ ao trồng đầy súng trong công viên ở Ecopark (Hà Nội).
Một đôi bạn trẻ dắt nhau đi bộ, cô bạn gái trẻ luôn nhảy nhót ríu rít nũng nịu, miệng toét cười miên man.
Bỗng họ dừng lại, đối diện với tôi ở bờ bên kia. Chàng khua tay xuống nước rứt một bông hoa súng rồi mau mắn đưa cho nàng. Nàng cầm bông súng đưa lên mũi hít theo thói quen của tất cả đám con gái thường làm thế mỗi khi trong tay có bông hoa, bất kể hoa gì!
Vòng sau, không thấy bông súng trên tay cô gái nữa.
Họ lại dừng lại cách tôi chừng ba chục mét bên bờ ao.
Cậu thanh niên nhằm tới bông súng cách bờ nửa mét, cô gái đứng chân chèo nắm chắc tay phải chàng trai, còn anh chàng thì ngiêng người, thả tay trái vươn tới mép bông hoa.
Chắc cô cậu chọn bông hoa xa bờ để hai người có cơ hội khúc khích nắm tay nhau.
Họ đang say sưa thì tôi lên tiếng như một thói quen bật ra: Buổi sáng mấy chục người ra tập ở đây, ai cũng như cô cậu thì liệu ao còn bông hoa nào không?
Giật mình cậu rụt tay lại.
Đứng nấp sau bụi cây một lúc rồi họ quyết định đi bộ tiếp. Qua sau lưng tôi, cậu ta chữa ngượng kiểu Việt Nam cùn: Tại thấy hoa đẹp quá... Chỉ là thanh minh, không phải lời xin lỗi, tôi nói luôn: Vậy thấy đẹp thì ngắt bừa à, ý thức nơi công cộng để đâu. Ai thấy đẹp cũng xuống ngắt hoa thì còn ao hoa súng như thế này không. Cậu chiều gái không phải cách.
Chẳng biết cậu nghe có ngượng không?
Còn cô gái cười bẽn lẽn, rảo gót và cũng không xin lỗi, người Việt mình gọi đó là kiểu cười trừ, cũng là cái cười nhưng không duyên, không đẹp và không thơm tho!
Ông già đứng tập phía sau tôi lúc ấy mới lên tiếng: Hoa súng chỉ đẹp khi nó ở trên mặt nước, chứ rời mặt nước thì nó đâu còn đẹp nữa.
Ông chỉ cây sung cạnh bờ lưa thưa quả, kể với tôi: Mới rồi có hai bà mang cù nèo với rổ ra đây hái sung, hồn nhiên lắm! Nghe sau đó bị bảo vệ bắt phạt tóe khói giờ mới còn một ít.
Trước hai cô cậu hái hoa súng thì có hai bà đi bộ dừng chân bên gốc vối bánh tẻ hí húi hái một nắm lá to.
Tôi cũng định nhắc thì thấy họ dừng tay.
***
Văn hóa sống ở công viên buổi sáng đó được ghi lại, tôi muốn nhắn nhủ mọi người: hãy lên tiếng với những người vô ý thức nơi công cộng. Còn bọn ăn cắp thì càng không thể ngậm miệng nhân nhượng, phải cùng nhau cất tiếng nói cảnh cáo, nếu các bạn muốn xã hội tốt đẹp.
Văn minh nơi công cộng của chúng ta hàng mấy thập kỷ nay bị chà đạp, bị phá hoại!
Đã từng có thời kẻ cắp lén lút, bọn càn quấy không dám ho he chỗ đông người. Đất nước còn nghèo nhưng của công được bảo vệ không ai dám xâm phạm. Đó là những năm của thập kỷ 1960. Người ta đi ngủ không cần khóa cổng khóa cửa. Cũng là một phần nhà nghèo không có gì nhiều, nhưng cái chính là an ninh tốt. Chính là từ ý thức của người dân, còn công an thời ấy đếm trên đầu ngón tay, chứ đâu có đội ngũ rầm rập như ngày nay!
Lập lại trật tự kỷ cương nơi công cộng, bảo vệ tài sản công cộng là mong ước của mọi người, sao mỗi chúng ta không góp sức nhau làm? Cũng chẳng thể trông chờ vào công an được nếu mỗi người chúng ta thờ ơ với sự càn quấy, phá phách cướp bóc nơi công cộng. Tôi nghĩ vậy!
Đỗ Đức
Thể thao & Văn hóa
Tags