Tại Mỹ và tại Nhật, mỗi năm đều có nhiều cuộc triển lãm về Monet và nhiều danh họa khác, họ thật sự trở thành những ngôi sao sáng chói nhất trên bầu trời mỹ thuật châu Mỹ và châu Á. Thế mà, nước Pháp, cái nôi của trường phái ấn tượng, từng bỏ rơi những sự kiện như vậy. Tuy nhiên, bối cảnh đã từng bước thay đổi từ đầu thế kỷ 21, cụ thể là vào năm 2008, khi mới chân ướt chân ráo bước vào vị trí giám đốc Bảo tàng Orsay, ông Guy Cogeval đã tuyên bố ý định “đặt lại các bức tranh của trường phái ấn tượng vào vị trí trang trọng nhất của viện bảo tàng”, bởi “đó chính là các đại sứ của nền văn hóa của chúng ta (nước Pháp)”.
Tác phẩm của những tên tuổi hội họa ấn tượng
Trở lại chuyện cũ, tình cảm lạnh nhạt của người Pháp với các bức tranh thuộc trường phái ấn tượng trên thực tế đã nảy sinh từ rất lâu. Lần đầu tiên là vào thế kỷ 19. Nói như giám đốc Bảo tàng Mỹ thuật Rouen mới đây: “Nhà nước Pháp đã chậm trễ trong việc ý thức được tầm quan trọng của phong trào hội họa ấn tượng”. Vì sao? Vì dòng tranh này được đánh giá là “hời hợt”, là đi ngược lại, và thậm chí đối lập, với truyền thống hàn lâm của văn hóa Pháp, cho nên đã vấp phải nhiều ý kiến chống đối, kể cả thù địch. Thuật ngữ “hội họa ấn tượng” ra đời vào năm 1874 được cho là “ba xu” và bị cười nhạo.
Lần “lỡ nhịp” thứ hai có nguyên nhân xuất phát từ họa sĩ Marcel Duchamp. Dưới tác động ảnh hưởng của các lý thuyết mang tính “tiên phong” của ông, mùi hương hoa nhài bỗng chốc biến thành mùi xú uế. Là một con người của những tác phẩm “ready-made”, tức bất kỳ một đồ vật nào cũng có thể được tôn lên thành một tác phẩm nghệ thuật, từ chiếc giá để rượu cho đến chiếc bồn vệ sinh, Marcel Duchamp đã khơi gợi lên một trào lưu “không thân thiện” với những tác phẩm được vẽ ra bằng cọ và màu nước. Cần nhấn mạnh thêm rằng, trào lưu nghệ thuật thiên về “vật chất hữu hình” ấy đã trải dài suốt thế kỷ 20.
Bức Đàn cừu quay về của Charles Sprague Pearce.
Vậy, từ lý do gì mà hiện nay trường phái ấn tượng đang trên đường lấy lại danh tiếng mà từ bấy lâu nay luôn bị dè bỉu? Trước hết, bởi quan điểm của các chuyên gia đã thay đổi. Sử gia nghệ thuật Jacques- Sylvain Klein đã chứng minh: “Trước đây, tất cả bị đông cứng. Chúng ta nghiên cứu trường phái ấn tượng theo dạng chuyên khảo, cứ như là mỗi một họa sĩ chỉ biết sống thu mình trong một thế giới riêng khép kín của họ. Còn hiện nay, chúng ta đi vào phân tích những ảnh hưởng, và những triển vọng tương lai của trường phái này. Mà nếu như chúng ta có thể cảm nhận được những câu chuyện về bạn bè, về tình yêu giữa các họa sĩ và các nhân vật của họ trong tranh, thì bỗng chốc, tất cả sẽ trở nên sống động”. Tại cuộc hội thảo về ấn tượng tại Paris mới đây, giám đốc Bảo tàng Mỹ thuật Rouen, ông Laurent Salomé, nói thẳng: “Công chúng không bao giờ bỏ rơi các danh họa, nhưng chính các viện bảo tàng và giới trí thức đã bàng quan. Rất nhiều các sử gia và các giáo sư đại học Pháp đã không quan tâm đến trường phái ấn tượng nổi tiếng này”.
Màn trình diễn Nhìn Monet từ không trung với 1.250 người tại Rouen (Pháp) ngày 5/6/2010 trong Liên hoan Normandie về trường phái ấn tượng |
Người ta bắt đầu hiểu rằng, trường phái ấn tượng bắt đầu hồi sinh, và thú vị là sự hồi sinh ấy lại diễn ra ngay chính trên quê hương đã sản sinh và từng hắt hủi nó.
Ảnh hưởng của trường phái ấn tượng Pháp với hội họa Mỹ Trong khoảng thời gian nửa cuối thế kỷ 19, nước Pháp đã tiếp đón nhiều họa sĩ người Mỹ đến học tập tại các xưởng vẽ của các danh họa nổi tiếng nhất thời bấy giờ. Đến đầu thế kỷ 20, vây quanh Claude Monet tại Giverny là cả một trại sáng tác hội họa của các họa sĩ người Mỹ, và chính những người này sau đó đã góp phần truyền bá trường phái ấn tượng sang Mỹ. Điển hình là Charles Sprague Pearce với xu hướng vẽ tranh thiên nhiên và đồng quê. Bức Đàn cừu quay về được vẽ vào cuối năm 1880, khi họa sĩ sống tại Auvers- sur- Oise. Chủ đề về người mục đồng đơn lẻ thường xuất hiện trong tranh ông, và bức tranh này là điển hình nhất, bởi tông màu sáng tối được thể hiện một cách nhuần nhuyễn và nét cọ chắc tay đã mang lại một khung hình sống động của một miền quê yên bình. |