Những tranh cãi về Al Thani, người muốn mua MU

Chủ nhật, 26/02/2023 09:32 GMT+7

Google News

Hạn chót nộp hồ sơ dự thầu vào thứ Sáu tuần trước cho MU đã đưa ra hai lựa chọn: Sir Jim Ratcliffe và Sheikh Jassim Bin Hamad Al Thani. Mặc dù đề nghị của Ratcliffe không phải là không phức tạp, do công ty Ineos của ông sở hữu các CLB bóng đá châu Âu khác, nhưng đề nghị từ Qatar đã đặt ra nhiều câu hỏi nhất.

Thực tế người hâm mộ đã phản ứng giận dữ trước sự săm soi và chỉ trích của giới truyền thông đối với đề nghị từ Qatar, và lập luận của họ lặp lại những điều chúng ta đã nghe trong quá trình Saudi Arabia thâu tóm Newcastle.

Đây là tư nhân đầu tư, không phải sở hữu nhà nước

Sheikh Jassim bin Hamad Al Thani là con trai của cựu Thủ tướng Hamad bin Jassim bin Jaber Al Thani, người từng là phó giám đốc quỹ tài sản có chủ quyền của Qatar và là cánh tay phải đắc lực của Tiểu vương Qatar trước đây.

Al Thani có thể không có ảnh hưởng đối với việc làm luật hay chính sách quốc gia, nhưng điều đó không đúng. Dù giữa anh và Qatar Sports Investments, công ty sở hữu Paris Saint-Germain, đang là khoảng cách lớn nhưng liệu khoảng cách đó có còn trong thực tế hay không lại là một câu hỏi hoàn toàn khác.

Theo giáo sư Simon Chadwick, một chuyên gia về kinh tế thể thao và địa chính trị tại Trường Kinh doanh SKEMA cho biết: "Bất kể ai hoặc cái gì có thể thể hiện mình là bộ mặt của Qatar tại MU, không ai nên ảo tưởng về quyền lực toàn năng của chính phủ Qatar, hay rằng gia đình và đất nước là trên hết, chứ không phải tư lợi".

Đó cũng là ý kiến của các nhóm nhân quyền, những người đã viết thư cho UEFA và Premier League để chỉ ra rằng hệ thống chính trị của Qatar không cho phép bất kì nhà đầu tư tư nhân nào - dù giàu có đến đâu - hoạt động ngoài tầm ảnh hưởng của nhà nước.

Họ không thể tệ hơn những người chủ hiện tại

Và đó là tội lớn nhất của nhà Glazer và Mike Ashley ở Newcastle. Không chỉ là họ bóp nghẹt hi vọng trở thành phiên bản tốt nhất của chính họ. Không chỉ là họ chà đạp lên giấc mơ thực tế của những người hâm mộ cho đến khi hi vọng của họ chỉ còn là cầu nguyện cho năng lực. Rằng họ đưa ra bất kì giải pháp thay thế nào, kể cả giải pháp thay thế này, thì tất cả đều đáng để ăn mừng. Đó là di sản của họ và thật đáng xấu hổ.

Những tranh cãi về Al Thani, người muốn mua MU - Ảnh 1.

MU sẽ trở thành CLB bóng đá đắt giá nhất trong lịch sử nếu như vụ chuyển sở hữu này thành hiện thực

 Quan điểm của người hâm mộ

Mọi người hâm mộ sẽ đưa ra lựa chọn của họ và không ai có thể nói cho họ biết họ phải cảm thấy thế nào. Họ sẽ rơi vào một trong ba phe. Một số người sẽ lo lắng sâu sắc về quyền sở hữu của Qatar và có thể chọn vận động chống lại. Chắc chắn, niềm tin của một số cổ động viên MU đã đi theo hướng đó, khi nhìn thấy những nhược điểm rõ ràng của quyền sở hữu nhà nước.

Ở giữa, đa số có thể sẽ nói dối. Họ sẽ ăn mừng một cách đúng đắn khi kết thúc kỉ nguyên Glazer, một CLB đã chìm sâu hơn vào lòng đất thông qua việc mặc nhiên chấp nhận sự tầm thường có thể so sánh được mà nhà Glazer đã chứng kiến. Họ sẽ dè dặt về quyền sở hữu của Qatar, nhưng họ cũng sẽ lí luận rằng đó không phải là vị trí để họ phản đối điều đó.

Nếu Premier League vui vẻ thông qua việc tiếp quản, họ sẽ nói, sẽ hơi phi thực tế khi mong đợi một nhóm những người hâm mộ bóng đá bị áp bức sẽ tiến xa hơn bất kì ai khác.

Nhưng rồi cũng những người ăn mừng, những người đã vận động mạnh mẽ trên mạng xã hội để việc chuyển giao quyền lực này diễn ra vì họ nhìn thấy những đồng bảng Anh, những chiếc cúp, Kylian Mbappe trong màu áo MU và đó là tất cả những gì họ quan tâm.

Ai quan tâm ai sở hữu CLB? Vẫn sẽ là MU

Một CLB bóng đá được tạo nên từ những kỉ niệm. Đó là những bàn thắng quyết định vào phút cuối, chuyến hành trình dài không tưởng của HLV về nhà sau những thất bại nặng nề trên sân khách. Đó là những gương mặt quen thuộc mà chúng ta bắt gặp trên sân khách bốn hoặc năm lần một mùa, chỉ để cả hai biến mất trong cuộc sống của chúng ta.

Đó là mối quan hệ một chiều mà chúng ta tạo ra với những cầu thủ và HLV, những người thậm chí sẽ không bao giờ nghe thấy tên chúng ta. Đó là hi vọng, niềm tự hào và sự tuyệt vọng. Đó là sự buồn bã khi một mùa giải kết thúc và niềm vui khi mùa giải tiếp theo sắp xuất hiện. Và không thứ nào trong số đó phụ thuộc vào chủ sở hữu.

Nhưng điều gì đó sẽ thay đổi, nếu MU trở thành sở hữu nhà nước (hoặc sở hữu với ảnh hưởng của nhà nước). Chúng ta có thể đang cạnh tranh ở giai đoạn cuối của các giải đấu mà chúng ta đã mơ hồ từ bỏ chiến thắng, nhưng nó sẽ có kết quả khác nếu có sự hậu thuẫn của hàng tỉ USD nhà nước hỗ trợ.

Sau cùng thì Busby Babes và Thế hệ 92 có ý nghĩa về mặt văn hóa không phải vì họ đã giành được danh hiệu mà vì họ được rèn giũa bằng thứ gì đó hữu cơ, không phải nhựa. Và hàng tỉ người trên thế giới không thể tái tạo điều đó một cách hoàn hảo.

Những tranh cãi về Al Thani, người muốn mua MU - Ảnh 2.

Sheikh Jassim Bin Hamad Al Thani, nhân vật quyền lực người Qatar muốn sở hữu MU

 Sự phẫn nộ xung quanh Man City và Newcastle ở đâu ra vậy?

Phản hồi tự động của người hâm mộ bóng đá trực tuyến hầu như luôn được đưa ra mà không cần kiểm tra trước. Đây là vấn đề: Chúng ta không nói rằng đây là một ý tưởng tồi bởi vì đó là MU. Trên tất cả, không ai muốn thấy MU dưới sự kiểm soát của nhà Glazer.

Còn các bài báo viết về Newcastle và Man City, chỉ là lúc đó chúng ta không thấy phiền nên chúng ta không tìm kiếm chúng. Nhưng đừng tự động cho rằng đây là một cuộc tấn công vào MU. Đây là một nỗ lực để bảo vệ họ, không phải gây hại cho họ. 

Những con số dưới triều đại Glazer

Thu nhập được tạo ra

Old Trafford là một trong những sân vận động lớn nhất tại Premier League với sức chứa hơn 74.000 chỗ, thường xuyên chật cứng vào những ngày diễn ra trận đấu. Đây là nguồn thu khổng lồ cho CLB trong những năm qua.

Dưới thời nhà Glazer, MU đã thu được số tiền khổng lồ 7,5 tỉ bảng từ việc bán vé và các hoạt động thương mại khác khi thương hiệu của CLB đã phát triển theo cấp số nhân.

Tiền lương

Tiền lương trong bóng đá đã tăng vọt kể từ năm 2005, nhưng Premier League đã chứng kiến sự bùng nổ chưa từng có. Chi phí tiền lương hàng năm tại MU là 77 triệu bảng khi nhà Glazer tiếp quản và con số này đã tăng gấp 5 lần kể từ đó.

MU hiện có chi phí tiền lương cao nhất tại Premier League với mức lương trung bình hàng tuần là 178.000 bảng. David De Gea là người có thu nhập cao nhất với 375.000 bảng mỗi tuần.

Thu nhập của hội đồng quản trị

Bản thân thu nhập của các thành viên hội đồng quản trị cũng tăng lên đáng kể kể từ năm 2005. Cụ thể thì các khoản thanh toán cho các thành viên hội đồng quản trị đã tăng hơn sáu lần trong một số trường hợp kể từ năm 2005.

Thu nhập của hội đồng quản trị đạt đỉnh trong năm 2018 khi giám đốc bỏ túi 4,1 triệu bảng. Chỉ dưới 80.000 bảng mỗi tuần, con số này còn hơn rất nhiều ngôi sao Premier League.

Thu nhập của người cho vay

Những người cho vay có lẽ đã được hưởng lợi nhiều nhất từ thời nhà Glazer vì họ đã được trả 917 triệu bảng tiền lãi cho các khoản vay có lãi suất lên tới 14,25%. Các cổ đông, nhiều người có họ Glazer, đã kiếm được 167 triệu bảng trong khoảng thời gian đó.

Mặc dù vậy, MU đã chịu khoản lỗ tổng cộng 354 triệu bảng dưới thời nhà Glazer, điều này thật đáng kinh ngạc khi họ ghi nhận khoản lãi 278 triệu bảng ở Premier League từ năm 1992-2005, trước khi nhà Glazer xuất hiện.

Chi tiêu kém

Dưới thời nhà Glazer, họ đã chi hơn 2 tỉ bảng cho các cầu thủ và chỉ thu lại được khoảng 1/4 số tiền đó từ việc bán. Những cầu thủ như Paul Pogba và Angel Di Maria chỉ là một số thương vụ không thành công.

Hạ tầng sân vận động

MU đứng thứ 8 tại Premier League về chi tiêu cho cơ sở hạ tầng kể từ năm 2010 với chỉ 98 triệu bảng được đầu tư vào lĩnh vực này. Trong 20 năm, MU đã không đầu tư vào sân vận động và họ cũng không đầu tư nhiều vào sân tập. Thực tế này cho thấy họ đang thực sự gặp khó khăn.


Mạnh Hào

Chia sẻ
Đọc thêm
  • Xem thêm  ›