(Thethaovanhoa.vn) - Đã lâu rồi, người ta mới thấy Sir Alex mỉm cười một cách mãn nguyện thế. Ở Wembley, Man United đã thắng Everton nhọc nhằn nhưng xứng đáng, và kịch tính đến tận phút cuối cùng. Hóa ra, Van Gaal cũng có thể mang lại cảm xúc đặc biệt.
- Man United gặp Crystal Palace ở chung kết FA Cup
- Thêm thông tin khẳng định Jose Mourinho sẽ dẫn dắt Man United
- Van Gaal: 'Tôi đã nói Man United sẽ vào Chung kết mà các anh không tin'
Gợi lại những cảm xúc ngày xưa
Khi được một phóng viên hỏi đã tới Wembley lần nào trước đây chưa, Van Gaal đáp rằng mình từng dẫn dắt đội tuyển Hà Lan làm khách tại đây hồi đầu năm 2000. Thật ra, trận giao hữu ấy diễn ra ở sân White Hart Lane, chứ không phải Wembley.
Nhưng hơn 10 năm nữa, nếu ai đó hỏi lại câu này, chắc Van Gaal sẽ không thể nhầm lẫn như thế nữa. Đơn giản 90 phút ở Wembley tối thứ Bảy vừa qua là một kỷ niệm khó quên. Đó thậm chí có thể là 90 phút cứu vãn sự nghiệp của ông tại Old Trafford, và biến mùa giải tệ hại của Man United thành chấp nhận được với chiếc cúp FA mà họ đã chờ đợi suốt 12 năm qua.
Thực tế, trong phần lớn thời gian ở mùa giải này, Man United của Van Gaal là liều thuốc ngủ hữu hiệu với những ai bị chứng trằn trọc, là những màn trình diễn chậm chạp, thiếu ý tưởng, trái hẳn với hình ảnh hào quang dưới thời Sir Alex. Nhưng trận đấu với Everton vừa qua là 90 phút mà bạn không thể rời mắt. Họ kiểm soát bóng rất tốt, tạo ra rất nhiều cơ hội ghi bàn, khắc chế gần như hoàn toàn lối chơi bóng dài của Everton, tạo cảm giác rằng bàn thắng có thể đến bất cứ lúc nào, và cuối cùng, giành chiến thắng theo kiểu “Fergie Time”. Đã lâu lắm rồi, Man United mới lại khơi gợi thứ cảm xúc như ngày xưa.Dấu ấn của Van Gaal
Cảm xúc đêm thứ Bảy là của Man United dưới thời Sir Alex, nhưng đây là đội bóng của Van Gaal, với những dấu ấn đặc biệt mà chiến lược gia người Hà Lan đã áp đặt.
Dưới thời Sir Alex, việc Rooney đá tiền vệ trung tâm bị coi là một sự lãng phí, nhưng với Van Gaal, đó là một phát kiến. Rooney không còn sự bén nhạy và tốc độ trên hàng công, song anh vẫn sở hữu sự tinh tế và nhãn quan chiến thuật. Trước Everton, Rooney gần như không xâm phạm khu vực của bộ ba Lingard - Rashford – Martial, và thậm chí còn đẩy Fellaini lên cao hơn để đá cặp cùng Carrick trong vai trò phân phối và điều tiết nhịp độ. Những cú phất bóng dài đến 40m và chính xác chứng tỏ anh vẫn còn nguyên sự tinh tế và nhãn quan chiến thuật, trong khi tình huống lao về cứu thua trên vạch vôi của anh có giá trị không kém gì một bàn thắng.
Phong độ xuất sắc của bộ ba tài năng trẻ Lingard-Rashford-Martial cũng là một dấu ấn không lẫn vào đâu được của Van Gaal. Chiến lược gia người Hà Lan đã tin tưởng Lingard và nhất là Rashford, người đã được ông ví với Patrick Kluivert. Cũng chính ông đã thuyết phục ban lãnh đạo bỏ ra 35 triệu bảng để mua Martial vào thời điểm cuối cùng của kỳ chuyển nhượng mùa hè và nhất quyết đẩy Van Persie, Chicharito ra đi. Việc những chân sút này tỏa sáng ở các đội bóng mới, thật ra, không có nghĩa là họ có thể làm như vậy nếu ở lại. Trong khi sự mới mẻ và những đóng góp của Martial thì khỏi phải bàn.Trong số 11 cái tên đá chính ở Wembley vừa qua, chỉ còn 4 cầu thủ từ thời Sir Alex là De Gea, Smalling, Carrick và Rooney. Đội hình ấy cũng chỉ có một cầu thủ là chữ ký của David Moyes (Fellaini), trong khi Juan Mata ngồi ghế dự bị.
Người ta từng chê trách Van Gaal rất nhiều về sự bảo thủ và không hợp thời, nhưng phải thừa nhận rằng, người kế nhiệm ông sẽ được kế thừa một di sản đáng kể, chứ không phải một mớ hỗn độn.
2 Kể từ sau chiếc cúp vô địch năm 2004, Man United đã lọt vào hai trận chung kết cúp FA nhưng đều thua (2004-05: thua Arsenal, 2006-07: thua Chelsea) 21 Martial là cầu thủ tham gia vào nhiều bàn thắng cho Man United nhất ở mùa giải này với 21 lần (14 bàn, 7 pha kiến tạo thành bàn). 3 Đây là lần thứ 3 trong mùa này Martial vừa ghi bàn, vừa kiến tạo. |
Tuấn Cương
Thể thao & Văn hóa
Tags